ĐỪNG VÌ HAM RẺ
Cảnh 1. Trong sân nhà Đạo, 1 chiếc xe máy phủ bạt để giữa sân
- Ông Thắng: Chào ông em. Trời đẹp thế này mà không đi đâu à?
- Đạo: Em chào bác. Em cũng định đi chơi nhưng rồi lại thôi.
- Ông Thắng: Nghe bà con nói chú có cái xe muốn bán à? Đâu? Mang ra đây xem nào. Nếu được anh mua luôn cho cháu chuẩn bị đi thực tập.
- Đạo: Anh nói bé thôi. Đi mua cái xe máy mà nói to thế, cả làng biết.
- Vợ ông Thắng: Đâu, xe đâu, chú mang ra đây xem nào, mua được thì mua không mua thì đi về đây.
- Đạo: Chị cứ từ từ, người ta mua xe ăn trộm ăn cắp người ta cũng không mua như thế đâu. Vào nhà làm chén nước đã.
- Vợ ông Thắng: Thôi, nhanh lên anh còn về. Anh còn bao nhiêu là việc ở nhà đây này! Được thì mua không anh chị còn về chú ạ.
- Đạo: Đây, xe đây chứ đâu.
- Vợ ông Thắng: Ôi giời ơi! Chú này đắp chăn, đắp chiếu cẩn thận thế này đến đời cháu, đời chắt vẫn còn mới nhỉ?
- Đạo: Tính em được cái cẩn thận. Người khác người ta dùng đồ như phá ấy. Một, hai năm đã thay xoành xoạch. Còn em mấy chục năm vẫn chạy tốt. Đây, anh chị xem nhé! Còi này (bấm còi)… Ga này (lên ga)… Êm chưa?
- Ông Thắng: Được rồi, xe này nhìn qua vẫn còn ngon lắm. Thôi thế này cho nhanh gọn. Con xe này chú bán bao nhiêu? Hợp lý anh “OK” luôn.
- Đạo: Vâng, nói thật, chỗ người nhà em để cho hai bác 3 chục triệu.
- Vợ ông Thắng: Hả? Ôi giời ơi! Đắt thế! Này. Đi mua xe cũ mà đắt thế này mình đi mua xe mới còn hơn.
- Ông Thắng: Từ từ để xem. Nghe chú ấy nói đã nào.
- Đạo: Gớm nữa. Đắt nó xắt ra miếng. Xe chất máy chuẩn, mới tinh tình tình của Nhật.
- Ông Thắng: Cho anh xem giấy tờ, xem nguồn gốc xuất xứ thế nào?
- Đạo: Cuối tháng vừa rồi, em đi ăn thịt chó nhà tay Bảo đen, đánh rơi mất cái ví, thế là bao nhiêu giấy tờ mất sạch.
- Vợ ông Thắng: Này, thế cái xe này tóm lại là mất giấy tờ à? Không có giấy tờ chứ gì?
- Đạo: Ấy, ấy, không. Có nhưng mà mất. Mất!
- Ông Thắng: À, tức là có nhưng hiện tại là chưa có?
Vợ ông Thắng kéo ông Thắng ra góc sân thì thầm.
- Vợ ông Thắng: Mình ơi, em thấy nghi ngờ lắm. Tay này có tiền án tiền sự về tội trộm cắp tài sản đấy.
- Ông Thắng: Mình yên tâm. Cứ để tôi mua, xem tình hình thế nào đã. Biết đâu lại mua được cái xe tốt thì sao.
Quay ra chỗ Đạo
- Ông Thắng: Thế ông em này. Nói ngắn gọn là xe của chú không có biển, ổ khóa thì bị ngoáy nát như thế này. Anh đảm bảo xe này không phải xe của chú mà là xe “nhảy” đúng không?
- Đạo: Nhảy nhót cái gì? Xe này là xe của em.
- Ông Thắng: Thôi thôi, chú không phải giấu. Anh trả chú một câu. Được giá “quất” luôn: 8 triệu đồng nhé!
- Đạo: Tám triệu á? Xe của em 30 triệu mà mặc cả thành 8 triệu thì có khác gì mớ rau đâu. Thôi, mang tiền đây. Em bán luôn cho.
- Vợ ông Thắng (lại kéo chồng ra góc sân): Ấy ấy, ra đây em bảo. Anh định mua xe do người ta trộm cắp mà có đấy à? Thế nhỡ mình đi cái xe này, ra ngoài đường, chủ nhân của cái xe này người ta nhìn thấy, người ta kiện đòi lại thì mình làm thế nào?
- Ông Thắng: Ui giời, mình cứ lo xa thế nhỉ?
- Vợ ông Thắng: Anh đừng có mà chủ quan. Anh không nghe báo chí người ta đưa tin bao nhiêu là vụ chứa chấp tài sản do người khác phạm tội mà có à? Không những bị phạt tiền mà còn bị truy cứu trách nhiệm hình sự đấy.
- Ông Thắng: Mình cứ dọa tôi thế nhỉ. Tôi nói này, thằng nào ăn cắp thằng ấy chịu. Mình là người mua đàng hoàng sao mà phải sợ. Kể cả xe ăn cắp tôi cũng mua.
- Đạo: Bác nó đúng đấy. Có gan ăn cắp có gan chịu đòn đúng không?
- Ông Thắng: Đúng rồi!
- Vợ ông Thắng: Này, này. Anh mà cứ quyết mua em đi về trước đây.
- Ông Thắng: Về là về thế nào? Về thì cũng phải đưa tiền đây cho tôi mua chứ.
- Vợ ông Thắng: Không tiền nong gì hết. Em sẽ đi báo công an đấy.
- Đạo: Ấy, sao lại đi báo công an? Thôi, thôi! Báo công an thì em không có mua bán gì với bác nữa.
- Ông Thắng: Thôi anh trả chú 8 triệu rưỡi.
- Đạo: Không 8 triệu rưỡi gì hết. Thôi bác đi về đi.
- Ông Thắng: Không bán thì thôi. Tôi đi về.
- Đạo: Đúng là vừa sáng đã gặp xui xẻo. Đen thế!
Cảnh 2 tại cổng nhà Đạo: Vừa ra đến cổng thì vợ chồng ông Thắng gặp ngay Tuấn.
- Tuấn: Cháu chào cô chú. Cô chú đi đâu mà vội thế?
- Ông Thắng: À, thằng Tuấn đấy à? Dạo này trông oách quá nhỉ. Luật sư tương lai có khác. Cháu sắp ra trường chưa?
- Tuấn: Cháu còn chờ bảo vệ khóa luận là xong chú ạ. Thế em Hải nhà chú học năm mấy rồi?
- Ông Thắng: À. Thằng Hải đang học năm thứ 3. Chuẩn bị đi thực tập đấy. Cô chú đang định mua cho nó cái xe máy cho nó tiện đi lại. Nhưng tính mua cái xe cũ thôi. Bao giờ ra trường có công ăn việc làm mới mua xe mới.
- Vợ ông Thắng: Cô bảo mua cho nó cái xe mới mà chú không nghe. Cứ đòi mua xe cũ.
- Ông Thắng: Bà này chỉ được cái chiều. Con hư tại mẹ đấy.
- Vợ ông Thắng: Còn hơn anh, mua cho con cái xe mà tính toán, tham rẻ. Mà chú ấy còn định mua đồ trộm cắp cho thằng bé đi.
- Tuấn: Thế là thế nào hả cô chú? Sao lại xe trộm cắp ạ?
- Vợ ông Thắng: Ừ, chú ấy hỏi mua cái xe của thằng Đạo “tặc”. Cái thằng không công ăn việc làm, toàn bắt gà trộm chó. Lại còn có tiền án, tiền sự về tội trộm cắp. Xe thì không có giấy tờ biển số gì hết. Rõ là đồ ăn cắp mà cứ tham rẻ. Mua vào không khéo đi tù.
- Ông Thắng: Đi tù là thế nào? Bà chỉ được cái lo vớ lo vẩn.
- Vợ ông Thắng: Đấy, đấy, ông còn cãi. Cháu Tuấn học Đại học luật, cháu nói thử cho ông ấy nghe xem cô nói thế có đúng không?
- Tuấn: Cô nói đúng đấy chú ạ. Có rất nhiều người đã biết tài sản do trộm cắp nhưng vẫn cố ý tiêu thụ, sau đó bị truy cứu trách nhiệm hình sự đấy. Đây không những là hành vi tiếp tay cho người phạm tội mà còn phải chịu những hình phạt nghiêm khắc trước pháp luật. Theo khoản 1 Điều 323 BLHS năm 2015 quy định tội chứa chấp hoặc tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có. Theo đó, người nào không hứa hẹn trước mà chứa chấp, tiêu thụ tài sản biết rõ là do người khác phạm tội mà có, thì bị phạt tiền từ 10.000.000 đồng đến 100.000.000 đồng, phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm.
- Vợ ông Thắng: Đấy, ông thấy chưa. Tôi đã bảo mà.
- Ông Thắng: Ui. Thật thế hả? (ông Thắng thảng thốt). Thế thì đi về thôi. Cảm ơn cháu nhé. Hôm nào qua nhà chú chơi. Về thôi bà. Về báo công an ngay bà ơi.
Văn bản sử dụng: Điều 323 Bộ luật hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017)
Điều 323. Tội chứa chấp hoặc tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có
1. Người nào không hứa hẹn trước mà chứa chấp, tiêu thụ tài sản biết rõ là do người khác phạm tội mà có, thì bị phạt tiền từ 10.000.000 đồng đến 100.000.000 đồng, phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm.
2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 03 năm đến 07 năm:
a) Có tổ chức;
b) Có tính chất chuyên nghiệp;
c) Tài sản, vật phạm pháp trị giá từ 100.000.000 đồng đến dưới 300.000.000 đồng;
d) Thu lợi bất chính từ 20.000.000 đồng đến dưới 100.000.000 đồng;
đ) Tái phạm nguy hiểm.
3. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 07 năm đến 10 năm:
a) Tài sản, vật phạm pháp trị giá từ 300.000.000 đồng đến dưới 1.000.000.000 đồng;
b) Thu lợi bất chính từ 100.000.000 đồng đến dưới 300.000.000 đồng.
4. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 10 năm đến 15 năm:
a) Tài sản, vật phạm pháp trị giá 1.000.000.000 đồng trở lên;
b) Thu lợi bất chính 300.000.000 đồng trở lên.
5. Người phạm tội còn có thể bị phạt tiền từ 5.000.000 đồng đến 50.000.000 đồng hoặc tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản.