Liên kết website

CỦA CHỒNG CÔNG VỢ

29/12/2017

Hai vợ chồng anh chị Ngân - Linh có cửa hàng bán gạo khá lớn tại trung tâm huyện, ki cóp, nhặt nhạnh từng đồng qua nhiều năm anh chị cũng xây được ngôi nhà khang trang và có số vốn kha khá. Cuối năm thu hết tiền hàng về được một khoản, anh Linh phấn khởi ra mặt liền bàn với vợ:

- Em này, anh nghĩ nên dùng số tiền này đầu tư vào chứng khoán, anh sẽ lên Hà Nội tìm kiếm những công ty ăn nên làm ra để đầu tư…
          Vừa nói, ánh mắt anh Linh vừa nhìn xa xăm mơ mộng:
          - Đầu tư vài năm, mình sẽ có một núi tiền, hai đứa con sẽ được học trường quốc tế, còn vợ chồng mình sẽ đi du lịch năm châu bốn bể…
          Đang nói về tương lai rực rỡ anh Linh giật bắn người khi bị chị Ngân vỗ bộp vào vai:
          - Tỉnh lại đi ông, có điện thoại gọi giao hàng đây này. Chả có chứng khoán, chứng khê gì hết. Cái đấy khác gì đánh bạc, nhà cao cửa rộng không muốn lại muốn ra đê mà ở à?
          Bực mình vì bị phá tan giấc mộng đẹp, anh Linh gắt lên:
          - Đàn bà biết cái gì mà tham gia, việc này là việc cần tính toán, tư duy, chỉ đàn ông mới làm được. Biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe nhé!
          Rồi anh Linh dắt xe máy đi chở gạo cho khách, trong lòng vẫn không thôi nghĩ về phi vụ làm ăn trong mơ.
          Anh Linh đi rồi, chị Ngân ngồi thần người suy nghĩ, nhỡ ông ý làm thật thì chết, mua bán chứng khoán mạo hiểm vô cùng, mình lại chả có kiến thức gì về nó, đầu tư vào chỉ có mà thua lỗ, ti vi ngày nào chả nói về chứng khoán, đầy nhà tự tử vì chứng khoán đấy thôi. Chả biết ông này nghe ai mà cứ nằng nặc đòi vợ đầu tư chứng khoán thế không biết. Phải nghĩ cách gì ngăn ông ấy lại không có mồ hôi, công sức bao nhiêu năm rơi xuống sông xuống biển hết.
          Sau một ngày lao động vất vả, cả gia đình quay quần bên mâm cơm tối, đang vui vẻ thì anh Linh đề cấp đến việc đầu tư chứng khoán. Hai đứa con còn nhỏ chưa hiểu gì nên vừa ăn vừa nghe bố mẹ nói chuyện:
          - Em biết nhà bà Bính hay lấy gạo nhà mình không? Hôm qua anh chở gạo đến bác ấy nói chuyện cậu con trai út giờ công tác ở Hà Nội giàu có lắm, trước khi lấy vợ còn đi ở nhà thuê. Sau khi lấy được cô vợ làm ở sàn giao dịch chứng khoán, có hiểu biết về chứng khoán nên 2 vợ chồng đầu tư, giờ mua được chung cư cao cấp và ô tô đi rồi.
          Vừa ăn, chị Ngân vừa thủng thẳng đáp:
          - Làm ăn còn do cái số, chứ có phải cứ thấy người khác làm ra tiền mình đầu tư theo cũng thành công thế đâu.
          Thấy vợ có ý ngăn cản, anh Linh bực mình lắm nhưng vẫn cứ nhẹ nhàng thuyết phục:
          - Phải mạnh dạn em ạ, chứ làm cái gì cũng sợ như em thì chả bao giờ khá lên được đâu.
          Chị Ngân nghĩ đã đến lúc phải trả lời rõ ràng với chồng về việc đầu tư chứng khoán, để anh ấy không nhắc lại lần nào nữa:
          - Anh đừng thuyết phục em nữa, em muốn sự an toàn. Việc kinh doanh của vợ chồng mình bây giờ đang rất thuận lợi, nhà cửa yên ấm, những việc liên quan đến mạo hiểm không phải sở trường của em. Em muốn từ hôm nay anh đừng nhắc đến việc đầu tư chứng khoán trước mặt em nữa.
          Nói xong, chị Ngân buông bát đứng lên ra bàn uống nước như muốn chấm dứt câu chuyện tại đây, chị không tranh luận với chồng thêm nữa vì anh ấy đang say mê thế, nói đi nói lại vợ chồng lại cãi nhau to.
          Bẵng đi mấy hôm không thấy anh Linh nhắc gì đến đầu tư chứng khoán chị Ngân đã mừng thầm, chắc anh ấy đã tìm hiểu kỹ rồi nên thôi không đầu tư nữa, đang miên man nghĩ ngợi thì anh Linh đẩy cửa bước vào bảo chị:
          - Sáng mai em đi rút tiết kiệm cho anh một trăm triệu nhé, anh liên lạc được với thằng Trung con nhà bà Bính rồi, nó rất nhiệt tình giúp anh. Nó hẹn anh ngày mai có mặt tại Hà Nội để nó hướng dẫn mua chứng khoán.
          Nghe anh Linh nói chị Ngân ngồi phắt dậy như bị điện giật, hóa ra chị nhầm, anh ấy không nói gì là vì anh ấy đang âm thầm đi nhờ vả cậu Trung giúp đỡ, chị nói dõng dạc:
          - Em không đồng ý rút tiết kiệm về để mua chứng khoán, rủi ro rất cao. Nếu anh không nghe em thì anh tự làm tự chịu trách nhiệm một mình đi.
          Thấy chị Ngân kiên quyết không cho đầu tư chứng khoán, anh Linh không kiềm chế được to tiếng:
          - Thế tiền ở cái nhà này là của mình em chắc, nó cũng là mồ hôi công sức của anh đấy nhé. Em không đồng ý thì trả cho anh phần tiền của anh, anh tự đầu tư, lời ăn lỗ chịu. Rồi em sẽ phải hối hận vì không nghe lời anh cho mà xem.
          Chị Ngân cũng điên tiết không kém:
          - Anh đòi tiền của anh à? Vậy thì chỉ có ly hôn mới có thể phân định được tài sản thôi, anh viết đơn đi tôi ký
          Anh Linh hơi bất ngờ về cách phản kháng của chị Ngân, nhưng chỉ nghĩ vợ mình dọa thế thôi không bao giờ dám ly hôn chồng nên càng làm già:
          - Được rồi, tôi sẽ làm theo ý cô, tôi viết đơn. Con mỗi người nuôi một đứa, tài sản chia làm 3 phần: tôi 2 phần, cô 1 phần.
          Thấy chồng nói quá vô lý chị Ngân phản đối:
          - Hai đứa con tôi sẽ nuôi hết, cho anh nuôi con để đến lúc anh thua chứng khoán con tôi phải ra đê mà ở à? Còn tài sản chia đôi, làm gì có chuyện anh được nhiều tôi được ít.
          Bị vợ xúc phạm anh Linh nóng mắt:
          - Từ ngày cô lấy tôi chỉ có ăn với đẻ, cô làm được mấy đồng mà đòi chia đôi tài sản của tôi. Tiền của ở cái nhà này do một tay tôi làm ra hết, cô hiểu chưa?
          Thấy anh Linh hét lên như thế, sợ ảnh hưởng đến các con đang học bài nên chị Ngân nhẫn nhịn. Nằm vật ra giường nhìn vô định lên trần nhà, thời gian như thước phim quay chậm diễn ra trong ký ức chị về cuộc sống bình yên, hạnh phúc, chị ao ước nó cứ được mãi như thế nhưng giờ bão tố đã nổi lên trong căn nhà hạnh phúc của chị. Không biết ngày mai sẽ ra sao?
          Mệt mỏi trở dậy sau một đêm mất ngủ, không thấy chồng đâu, chị đoán anh ngủ với thằng cu lớn rồi, chưa kịp thò chân xuống đất chị nhìn thấy tờ đơn ly hôn anh để trên bàn. Buông thõng cách tay, chị thở hắt ra, vậy là anh ấy quyết định thật rồi, anh ấy quyết chia rẽ cái tổ ấm này ra làm hai, quyết làm đau đớn những người yêu thương của mình thật rồi.
          Chậm rãi đi xuống tầng 1, tay cầm theo lá đơn đặt trước mặt anh, chị nói:
          - Tôi đồng ý ly hôn, nhưng con cái và tài sản nên để cho tòa quyết định. Sáng nay tôi sẽ đi cùng anh đến tòa án cho anh được thỏa nguyện. Từ nay anh thích làm gì thì làm không có ai ngăn cản anh nữa đâu.
          Chị Ngân nói rồi bỏ xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai con đi học. Anh Linh nhìn theo vợ thấy xót xa muốn từ bỏ ý định ly hôn, nhưng nghĩ đến giàu sang phú quý do chứng khoán mang lại anh lại quyết tâm. Anh tự nhủ, bất đắc dĩ anh mới phải làm thế này, khi nào giàu có anh quay về bên vợ con và gia đình lại hạnh phúc như xưa.
          Tiếp vợ chồng anh chị Ngân - Linh là vị nữ Thẩm phán khá trẻ, nói năng nhẹ nhàng, dễ gần. Kiên nhẫn chờ cho hai vợ chồng trình bày lý do muốn được ly hôn, yêu cầu về tài sản và con cái, vị Thẩm phán trẻ mới cất tiếng:
          - Hôn nhân đổ vỡ là điều không ai mong muốn, anh chị hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định để sau này không phải nói hai tiếng ân hận…
          Không để Thẩm phán nói hết câu như sợ chị Nga nói ra nguyên nhân chính của việc ly hôn, anh Linh vội vã:
          - Chúng tôi không hợp nhau, sống với nhau ngày nào như sống trong địa ngục ngày ấy, mong tòa giải phóng cho chúng tôi càng sớm càng tốt. Tôi có nguyện vọng nuôi 2 đứa con, tài sản tôi được 2/3, cô ấy 1/3.
          Thấy chị Ngân ngồi lặng lẽ khóc, vị Thẩm phán hỏi:
          - Ý chị Ngân thế nào?
          Ngẩng lên nhìn Thẩm phán, chị Linh nói khẽ:
          - Anh ấy đã không còn muốn chung sống với tôi thì đề nghị tòa cho ly hôn ạ.
          - Thế còn về con cái và tài sản, chị có yêu cầu gì không?
          Thấy hỏi về con cái, Ngân như bừng tỉnh, chị quyết liệt:
          - Tôi muốn được nuôi 2 cháu, các cháu còn nhỏ cần có bàn tay chăm sóc của người mẹ, bao giờ các cháu lớn anh ấy có thể đón các cháu về nuôi ạ. Về tài sản tôi mong tòa chia theo quy định của pháp luật.
          Nghe vợ yêu cầu được nuôi 2 con anh Linh thấy cũng phải, các con còn nhỏ hơn nữa giờ anh phải tập trung vào chứng khoán sợ không có thời gian chăm sóc con, anh tự nhủ chẳng mấy chốc anh giàu có sẽ bù đắp cho các con cũng chưa muộn. Nghĩ thế anh trả lời:
          - Tôi đồng ý để cô ấy tạm thời nuôi con, nhưng riêng về tài sản tôi vẫn giữ yêu cầu của mình.
          Thấy vợ chồng anh chị Linh - Ngân đã thống nhất được vấn đề con cái, vị Thẩm phán mới nhẹ nhàng gải thích:
          - Về hôn nhân anh chị đã thống nhất được nên căn cứ Điều 55 Luật hôn nhân và gia đình: trong trường hợp vợ chồng cùng yêu cầu ly hôn, nếu xét thấy hai bên thật sự tự nguyện ly hôn thì Tòa án giải quyết việc ly hôn.
          - Về tài sản, khoản 1 Điều 33 Luật hôn nhân và gia đình quy định: Tài sản chung của vợ chồng gồm tài sản do vợ, chồng tạo ra, thu nhập do lao động, hoạt động sản xuất, kinh doanh, hoa lợi, lợi tức phát sinh từ tài sản riêng và thu nhập hợp pháp khác trong thời kỳ hôn nhân; khoản 2 Điều 59 quy định về chia tài sản như sau: tài sản chung của vợ chồng được chia đôi nhưng có tính đến các yếu tố sau đây: hoàn cảnh của gia đình và của vợ, chồng; công sức đóng góp của vợ, chồng vào việc tạo lập, duy trì và phát triển khối tài sản chung. Lao động của vợ, chồng trong gia đình được coi như lao động có thu nhập; bảo vệ lợi ích chính đáng của mỗi bên trong sản xuất, kinh doanh và nghề nghiệp để các bên có điều kiện tiếp tục lao động tạo thu nhập; lỗi của mỗi bên trong vi phạm quyền, nghĩa vụ của vợ chồng.
          - Về con cái: anh chị đã thỏa thuận được nên tòa chấp nhận sự thỏa thuận của hai bên.
          Dừng lời một lát vị Thẩm phán nói tiếp:
          - Việc anh Linh yêu cầu tài sản chia cho anh 2 phần, chị Ngân chị được một phần là trái pháp luật, vì căn cứ vào các quy định tôi vừa nêu, tài sản chung của anh chị sẽ được chia đôi, kể cả vợ anh có làm nội trợ ở nhà thì cũng được tính như lao động có thu nhập. Anh chị sẽ thỏa thuận với nhau về việc phân chia tài sản bằng hiện vật hay tiền. Nếu không thống nhất được anh chị có thể khởi kiện để yêu cầu tòa án giải quyết chia tài sản bằng một vụ án dân sự khác.
          Nghe thấy vị Thẩm phán nói vậy, anh Linh nghĩ nhanh trong đầu, thôi thì cứ đầu tư một nửa số tiền ấy cũng là nhiều lắm rồi. Nghĩ vậy nên anh đồng ý luôn:
          - Tôi đồng ý để giải quyết theo thuận tình ly hôn, chứ đợi giải quyết theo vụ án gì đó như Thẩm phán nói thì lâu lắm.
          Chị Ngân nghe anh Linh nói vậy thì mỉm cười chua chát, cuộc hôn nhân được cho là hạnh phúc hơn chục năm trời của chị, kết thúc vẻn vẹn trong một buổi sáng. Mọi ước mơ, hạnh phúc của chị bỗng chốc tan như bong bóng xà phòng. Nhìn vợ u uất anh Linh không khỏi xót xa, nhưng anh có niềm tin mãnh liệt, chỉ một thời gian ngắn thôi anh sẽ đem lại cho vợ con cuộc sống nhàn nhã, sung sướng. Liệu ngày ấy còn bao xa?
Các tin đã đưa ngày: